Ai đã đi qua một thời áo trắng mà không bâng khuâng thương nhớ về những tháng ngày tươi đẹp bên thầy cô, bè bạn! Ai đã từng đi qua tuổi học trò mà không
“Bồi hồi nhớ nhớ thương thương/ Biết bao kỉ niệm còn vương một thời...!”. Bài thơ
Mái trường xưa của tác giả Trần Văn Lợi được in trong tập thơ “
Miền gió cát” - NXB Thanh niên, 2000 và bài thơ
Còn mãi của cô giáo Hồng Liễu đăng trên trang http:/vi-vnfacebook là hai trong số nhiều sáng tác viết về mái trường xưa đã nhận được sự đồng cảm của nhiều bạn đọc.
MÁI TRƯỜNG XƯA Thơ:
Trần Văn Lợi Biết tuổi thơ có trở lại hai lần?
Để tiếng trống chiều nay thêm thương nhớ
Tôi như chiếc lá bàng sau bão gió
Đợi âm thầm hình bóng tuổi xưa yêu.
Tôi nhớ từng viên ngói phủ mờ rêu
Lũ chim sẻ ê a ngoài cửa sổ
Những hàm số ngổn ngang trên trang vở
Bài viết nào xộc xệch mấy câu văn.
Quả bàng non ấp ủ những tháng năm
Tôi đợi hoài ước mơ chưa chín nổi
Cái đáo, hòn bi, tiếng chim vồi vội
Trốn tìm nhau ngang dọc tiếng nói cười.
Nắng nghịch ngầm giấu nét chữ xinh tươi
Mưa hờn dỗi tìm mấy ngày chẳng thấy
Cái bím tóc đuôi gà hoe hoe ấy
Còn cong môi ngúng nguẩy nữa hay không!…
Đâu bài thơ tôi viết mãi chưa xong
Thời gian lấp kín dần bao trang vở
Hoa bàng trắng rồi đến mùa phượng đỏ
Và tóc thầy bụi phấn cứ trắng hơn.
Giữa cuộc đời bè bạn vắng nhau luôn
Để mỗi bận hoa cúc vàng trước ngõ
Tiếng trống xui nhớ nôn nao trường cũ
Thơ gieo vần bát ngát sắc vàng thu… CÒN MÃI…
Thơ: Hồng Liễu
Ngày xưa rồi cũng đi qua Dấu chân kỷ niệm nhạt nhòa nắng mưa Đường qua lối cũ trường xưa Ai quên, ai nhớ tiễn đưa một ngày Bây giờ lối ấy còn ai Hoàng hôn áo trắng còn bay cổng trường? Bồi hồi nhớ nhớ thương thương Biết bao kỷ niệm còn vương một thời...! Bảng đen phấn trắng cả đời Những câu thơ cũ cắt rời từ khi... Thôi đành đếm bước quay đi Thu tàn đông đến còn gì mà mơ! Xa rồi để nhớ thẫn thờ Những ngày còn lại thôi chờ…tiếng ve Quay vòng dĩ vãng lặng nghe... ! Tiếng chuông báo tiết như se thắt lòng! Dẫu vẫn biết rằng:
Ngày xưa rồi cũng đi qua, Dấu chân kỉ niệm nhạt nhòa nắng mưa, nhưng kí ức về trường xưa mãi mãi vẫn là một miền kí ức tươi đẹp. Để rồi dẫu xa trường một năm, hai năm... có thể là nửa đời người vẫn:
- Đợi âm thầm hình bóng tuổi xưa yêu - Để mỗi bận hoa cúc vàng trước ngõ
Tiếng trống xui nhớ nôn nao trường cũ. - Quay vòng dĩ vãng lặng nghe... !
Tiếng chuông báo tiết như se thắt lòng! Trên dòng đời tấp nập, có khi
“Đường qua lối cũ trường xưa” ai đó đã vô tình
“Thôi đành đếm bước quay đi”. Chân bước đi nhưng lòng vẫn hướng về nơi ấy
“Xa rồi để nhớ thẫn thờ”. Nhớ trường, nhớ lớp, nhớ thầy cô, bạn bè
, “nhớ từng viên ngói phủ mờ rêu”, nhớ
“những hàm số ngổn ngang trên trang vở”. Để rồi trong vòng quay của công việc, của bao bộn bề lo toan cho cuộc sống có những phút giây ta lắng nghe lòng mình
“Thơ gieo vần bát ngát sắc vàng thu…”, muốn được trở về nơi ấy tìm lại thời tuổi trẻ nhiều khát vọng và cũng lắm mộng mơ:
“
Quả bàng non ấp ủ những tháng năm
Tôi đợi hoài ước mơ chưa chín nổi”
“ Nắng nghịch ngầm giấu nét chữ xinh tươi
Mưa hờn dỗi tìm mấy ngày chẳng thấy” Ha i bài thơ với hai lối diễn đạt khác nhau, bài thơ
Mái trường xưa của Trần Văn Lợi được viết bằng thể thơ tự do, bài thơ
Còn mãi của Hồng Liễu được viết bằng thể thơ lục bát nhưng cả hai đều viết về một miền kí ức tươi đẹp: kí ức trường xưa. Hai tác giả đã nói hộ nỗi lòng của biết bao người trò cũ. Dẫu cuộc sống có nhiều đổi thay nhưng những kỉ niệm về
Mái trường xưa vẫn luôn
Còn mãi trong mỗi chúng ta.
Ý kiến bạn đọc