Gió chiều khẽ mơn man từng kẽ lá, mang theo hơi ấm của tình thương, niềm biết ơn của khí thu tháng mười, vạn vật cựa mình đón lấy chút tinh túy của đất trời ban tặng, khung cảnh êm đềm của sáng sớm được tô điểm bằng tiếng ríu rít của bầy chim chuyền cành. Chắc hẳn chúng ta cũng biết, ngày tôn vinh phái đẹp sắp gần kề.
Hơn tám mươi năm qua đi trong nụ cười và niềm hạnh phúc, trong sự kính trọng và yêu thương đến mức tôn thờ, người phụ nữ Việt Nam từ bao đời nay luôn là chỗ dựa tinh thần của cả gia đình. Họ là mẹ, là cô, là người mà ta yêu thương nhất! Từ khi cất tiếng khóc chào đời, mẹ là người cho ta cuộc sống, giành cho ta tình yêu thương vô bờ bến, mẹ luôn nâng niu, dìu dắt, nâng bước ta tên con đường đời. Mẹ là người ngày ngày phải dậy sớm, lo cho ta từng miếng ăn nước uống, những phiền muộn cuộc đời tần tảo mẹ ta sẽ chẳng bao giờ cảm thấu bởi đằng sau những đau thương mẹ luôn mỉm cười cùng câu nói “Không sao đâu!”. Với mẹ con là tất cả, là cả một bầu trời yêu thương mà mẹ mượn câu hát, lời ru gửi tới con chân lý cuộc sống, cách làm người, mẹ bao dung, hiền hậu, là dòng suối mát con tim về trong cuộc sống bộn bề, là vòng tay che chở xua đi những ưu tư, muộn phiền. Là mẹ mà không phải ai khác luôn giành cho ta những điều tốt đẹp nhất! Nắng thu ấm áp ngoài kia giống như lời nói dịu dàng của mẹ khẽ khàng vỗ về trái tim non nớt của con. Tình mẫu tử sao thiêng liêng đến thế! Ngày còn thơ, giọt nước mắt rơi nơi khóe mi mẹ là thứ quá đỗi lạ lẫm, không khiến ta động lòng cho đến khi lớn lên, ta mới thấu hiểu đó chính là sự đau thương dồn nén trong tim mẹ bấy lâu. Tiếng cười giòn tan của con mãi là niềm hạnh phúc của mẹ, được nhìn thấy con vui vẻ mẹ không có gì mãn nguyện hơn. Mẹ là người phụ nữ tuyệt vời nhất trong con,có câu nói “Con không mẹ như xác không hồn” quả chẳng sai, ta có thể thiếu bạn bè nhưng không thể thiếu mẹ, cứ như vầng trăng hiền dịu, mẹ là nguồn sáng trương tồn của vũ trụ, soi sáng các ngôi sao và dải thiên hà, mẹ còn là ngọn hải đăng dẫn lối con đi, là con đường đầy trái ngọt và hoa thơm dẫn lối con về...Gió thu se lạnh bao quanh con khiến con nhớ mẹ, chỉ còn vài ngày nữa, ngày con gửi tới mẹ lời cảm ơn, cứ nhìn cây vú sữa bên đường con lại nhớ đến tấm lòng yêu thương của mẹ, ngọt ngào như dòng sữa mát lạnh mẹ truyền cho ta hơi ấm, lòng tin yêu cuộc sống và hoài bão về những ước mơ. Niềm xúc động, sự biết ơn vô bờ đã lan tỏa mọi nẻo đường, đâu đâu, ta cũng bắt gặp những nhành hoa tươi, lá thiệp hồng thay lời muốn nói của người con. Đấng toàn năng sinh ra phụ nữ là để yêu thương, san sẻ mọi thứ với phái mạnh. Ngoài bổn phận là người vợ đảm đang, người mẹ dịu hiền, phụ nữ vẫn là nơi gửi gắm yêu thương! Họ là một phần của xã hội, là lực lượng không nhỏ góp phần tạo nên cuộc sống đa sắc màu. Dù là công nhân hay là quyền cao chức trọng, họ vẫn là người mẹ, người vợ mà ta yêu. Mười sáu năm qua được sống trong tình yêu thương, được cắp sách đến trường là niềm vui của tuổi học trò! Nếu ở nhà ta được mẹ đùm bọc, dỗ dành thì ở trường, cô giáo là người bồi dưỡng cho ta tâm hồn, cách sống và đạo lý làm người. Cũng là người phụ nữ của gia đình, cô là người hiền hậu, luôn mong muốn ta nên người. Với ta, nụ cười ấm áp, giọng nói nhẹ nhàng là động viên mạnh mẽ khiến ta chăm chỉ học tập. “Trường là nhà, cô là người mẹ thứ hai”. Thật vậy, ánh bạc trên mái đầu cô khiến lũ học trò xót xa, từng quầng thâm ngày càng rõ trên khuôn mặt đầy mệt mỏi của cô, giây phút ấy, lòng ta như trật một nhịp, niềm xúc động trào dâng, ta không khỏi ấm lòng trước tình thương vô bờ bến của cô, giấu đằng sau những lo âu của cuộc sống đời thường vô bờ của cô, giấu đằng sau những lo âu của cuộc sống thường nhật, cô vẫn miệt mài với cây bút, trang giấy chỉ mong ta hiểu bài. Còn nhớ, ngày đầu tiên đi học, bạn bè, thầy cô đều xa lạ, chính nụ cười, bàn tay ấm nóng của cô đã nắm chắc tay ta bước qua ngưỡng của sự ngại ngùng để mở toang chân trời mang tên tri thức. Trên chuyến đó mang tên “thành công, cô chính là người cầm lái đò, chăm bẵm từng đứa học trò như con ruột. Giọt mồ hôi rơi trên trang giấy, nhạt nhòa từng câu chữ khiến ta se lại. Dù ở thời đại nào, người phụ nữ vẫn luôn là người có trái tim ấm áp, giàu tình yêu, thử hỏi cuộc sống sẽ tẻ nhạt biết bao nếu không có bàn tay ấm nóng của người phụ nữ. Ta luôn mong mọi điều tốt đẹp nhất đến với người phụ nữ, là mẹ, là cô, là người cho ta hạnh phúc, họ là tất cả cuộc đời ta. Một mùa thu bình yên lại đến mang theo sự biết ơn của con người học trò. 20/10 – ngày để trao gửi yêu thương, khoảnh khắc để lưu giữ kỉ niệm đẹp, giây phút ta không thể nào quên! Được nhìn ngắm nụ cười hạnh phúc, lời cảm ơn hòa vào giọt lệ tuôn trào nơi khóe mắt của người phụ nữ của cuộc đời ta, không có gì vui sướng hơn! Nụ hồng khoe sắc thay cho tấm lòng chân thành nhất, lá thư ngập ngừng trao gửi yêu thương là kỉ niệm khó quên của tuổi hồng. Bánh xe thời gian vẫn quay dù ta cố lưu giữ, khoảnh trời nhuộm màu nắng hồng, nhuôm màu má tươi cứ thế làm xao xuyến lòng ta. Chỉ mong người phụ nữ ta yêu thương sẽ luôn mỉm cười, luôn hạnh phúc và sẽ mãi là chỗ dựa tinh thần vững chắc cho ta tìm về!
Giang sơn có thể đổi dời nhưng tình yêu vẫn mãi mãi còn đó, tia nắng ấm xuyên qua tầng mây hết thành dải lụa óng ánh bừng sáng cả không gian, người mẹ mà ta yêu, người Cô mà ta quý, người phụ nữ mà ta mến vẫn luôn là chỗ dựa tinh thần vững chắc nhất, dù cho có xa vòng tay ấm áp, ta vẫn luôn nhớ rằng từng có người yêu ta hơn sinh mệnh! Gửi yêu thương vào gió, mong người phụ nữ ta thương luôn hạnh phúc.
Tác giả bài viết: Ngô Diệu Linh - HS 10A3
biết ơn, vạn vật, tinh túy, khung cảnh, êm đềm, sáng sớm, tô điểm, ríu rít, phái đẹp, tám mươi, nụ cười, kính trọng, phụ nữ, tinh thần, gia đình, cất tiếng, tình yêu, bờ bến, nâng niu, dìu dắt, đường đời
Ý kiến bạn đọc