Giữa dòng đời bộn bề, vất vả, con người phải toan tính chuyện áo cơm. Mấy ai sẽ sống chậm lại để để cảm nhận những tình cảm tốt đẹp quanh mình? Giữa dòng đời tập nập ấy, có những dòng sông vẫn không ngừng chảy và những người lái đò vẫn miệt mài với công việc không quản nắng mưa. Đến với bài thơ
Người lái đò của Thảo Nguyên, ta sẽ hiểu thêm công ơn của những người thầy, khắc sâu thêm tình thầy trò cao đẹp.
Một đời người - một dòng sông...
Mấy ai làm kẻ đứng trông bến bờ,
"Muốn qua sông phải lụy đò"
Đường đời muôn bước cậy nhờ người đưa ... Tháng năm dầu dãi nắng mưa,
Con đò trí thức thầy đưa bao người.
Qua sông gửi lại nụ cười
Tình yêu xin tặng người thầy kính thương. Con đò mộc - mái đầu sương
Mãi theo ta khắp muôn phương vạn ngày,
Khúc sông ấy vẫn còn đây
Thầy đưa tiếp những đò đầy qua sông...

Bài thơ đem lại niềm xúc động cho bao độc giả bởi sự thấu hiểu, sự khắc ghi công ơn to lớn của người thầy với bao thế hệ học sinh, bởi tình yêu, tấm lòng biết ơn sâu sắc mà những người qua đò gửi đến cho thầy - những người lái đò thầm lặng.
“Một đời người - một dòng sông...
Mấy ai làm kẻ đứng trông bến bờ” Tác giả đã sử dụng nghệ thuật tiểu đối
Một đời người - một dòng sông gợi cho người đọc nhiều suy nghĩ. Thầy cô đã chọn cho mình một sứ mệnh cao cả: chèo đò qua sông. Thầy cô vẫn luôn miệt mài với công việc chèo lái những chuyến đò đưa những tâm hồn thơ ngây đến chân trời mới- chân trời của tri thức và ước mơ.
Dân gian có câu:
“Không thầy đố mày làm nên”. Câu nói ấy muôn đời vẫn đúng. Thầy cô không chỉ là người dạy cho học trò kiến thức mà dạy chúng ta cách làm người. Bởi vậy, mỗi học sinh
“muốn qua sông phải lụy đò”, muốn bước vững giữa dòng đời phải
“cậy nhờ người đưa”. Thấu hiểu công ơn của thầy cô
“Tháng năm dầu dãi nắng mưa/ Con đò trí thức thầy đưa bao người”, tác giả đã gửi lòng biết ơn sâu sắc, tình yêu chân thành đến những người lái đò thầm lặng đó:
“Qua sông gửi lại nụ cười
Tình yêu xin tặng người thầy kính thương.” Thanh xuân của đời người không dài. Trong khoảng thời gian ấy, bên ta luôn có sự đồng hành, dìu dắt, dạy bảo của thầy. Sao ta lại không yêu, không nhớ, không thương cho được? Hình ảnh con đò mộc- mái đầu sương là hình ảnh đẹp “
Mãi theo ta khắp muôn phương vạn ngày”. Dẫu cuộc sống có nhiều đổi thay thì hình ảnh của thầy, tình yêu của thầy vẫn theo ta suốt chặng đường dài.
Bao thế hệ học sinh đã và sẽ khôn lớn, trưởng thành còn thầy cô vẫn mãi là những người lái đò thầm lặng bên bến sông ấy:
Khúc sông ấy vẫn còn đây
Thầy đưa tiếp những đò đầy qua sông... Với thể thơ lục bát nhẹ nhàng, lời thơ giàu cảm xúc, hình ảnh thơ đẹp, nhiều sức gợi, bài thơ
Người lái đò của Thảo Nguyên là lời tri ân sâu sắc của bao thế hệ học trò kính gửi đến thầy cô.
Ý kiến bạn đọc