TUỔI MƯỜI BẢY
Tôi mười bảy tuổi. Tôi đã lớn, đang lớn và sẽ lớn như một cây non đang từng ngày vươn lên đón ánh mặt trời. Tuổi mười bảy với bao thay đổi từ tình cảm đến suy nghĩ, nhưng vẫn còn những lúc bồng bột, ngô nghê đến dại dột. Hồi còn nhỏ, suốt ngày toàn là: “mẹ ơi, mai con lớn con sẽ làm…, sẽ làm…!”. Bây giờ, đã mười bảy tuổi, chưa đủ lớn để trưởng thành nhưng cũng không còn quá nhỏ để gọi là trẻ con, vậy mà đôi khi vẫn: “Giờ mà cho thì mình sẽ học mẫu giáo mãi luôn.” Ôi mười bảy !
Mười bảy tuổi, chưa đủ lớn để trường thành nhưng cũng đủ lớn để thấm được nỗi vất vả, nhọc nhằn của cuộc sống mà bố mẹ gánh trên lưng. Bố cặm cụi lo toan cuộc sống. Mẹ tần tảo sớm hôm lo lắng cho gia đình. Bố mẹ chỉ mong chị em tôi có ngày mai tươi sáng.
Mười bảy tuổi, chưa đủ lớn để trưởng thành nhưng cũng đủ để thấy được mắt thầy thâm quầng, biết rằng đêm qua thầy trằn trọc nghĩ về chuyện lớp, nghĩ cách dạy dỗ, bồi đắp cho những tâm hồn mỏng manh, dễ vỡ của những cô cậu học trò ngỗ nghịch. Đủ để thấy mắt cô quầng thâm, biết rằng đêm qua cô soạn bài, chấm bài đến khuya. Đủ để hiểu được thầy cô đang từng ngày chắp cánh, vun đắp ước mơ cho bao thế hệ học trò.
Mười bảy tuổi, chưa đủ lớn để trường thành nhưng đủ để biết người, biết mình, biết chọn bạn mà chơi, biết phân biệt bạn tốt, bạn xấu, biết quý trọng những người bạn tốt đang ở bên mình. Tôi có cô bạn, mang tiếng bạn thân, nhưng rất hay cãi nhau, nhưng cũng có lúc ngồi cạnh nhau im lặng hồi hộp đếm từng phút chờ kết quả thi học sinh giỏi, có lúc ngồi cạnh nhau chia sẻ những buồn vui trong cuộc sống, có lúc sẵn sàng cùng nhau đạp xe hơn chục cây số dưới trời hè nắng chang chang đi học, vừa đi vừa đồng thanh nghêu ngao hát , mặc dù cả hai đều hát rất dở. Mặc kệ, hai đứa thích, có hề gì!
Mười bảy tuổi, chưa đủ lớn để trường thành nhưng cũng đủ để tôi nhận ra chính mình, đủ can đảm để đi tìm ước mơ, đam mê riêng, đủ năng động để không phí hoài tuổi trẻ nhưng cũng đủ để lúc cần sẽ sống chậm lại suy ngẫm về cuộc sống xung quanh.
Rồi tôi sẽ đi qua tuổi mười bảy. Rồi sẽ có ngày không còn được mặc áo đồng phục nữa. Rồi sẽ có ngày phải bước qua cánh cổng trường thân quen để đi tìm bến đỗ cho cuộc sống tương lai. Mai đây tôi sẽ lớn, sẽ tạm biệt tuổi học trò, sẽ nhớ tiếc biết bao!
Mười bảy tuổi hệt như một cơn mưa rào chóng vánh, ướt át nhưng tràn đầy cảm xúc. Ước gì được tắm thêm lần nữa trong cơn mưa ấy!
Tác giả bài viết : Nguyễn Thị Mai Anh- Lớp 11A2
Chú ý: Việc đăng lại bài viết trên ở website hoặc các phương tiện truyền thông khác mà không ghi rõ nguồn http://thptnghen.edu.vn là vi phạm bản quyền
Ý kiến bạn đọc