“Mùa hè này năm xưa...”, đó có lẽ là câu nói quen thuộc khi các cô cậu học trò nhắc đến khi chia tay với màu áo trắng tinh khôi,chia tay với bảng đen phấn trắng, chia tay với những kỉ niệm về thầy cô, bạn bè... Tất cả đã là một phần kí ức quá đỗi đẹp đẽ đối với mỗi con người. Đã 30 mùa hè như thế trôi qua, biết bao học sinh đã trưởng thành nhưng ngôi trường thân quen ấy – Trường THPT Nghèn, những cành bằng lăng tím cũng như những bông phượng đỏ chót giữa cái nắng mùa hè gay gắt vẫn ở đấy chỉ khác là tất cả đều khoác lên mình chiếc áo mang tên “thời gian”.
“Đóng chặt cánh cửa quá khứ và sống cho hiện tại”, nhưng con người ta lạ lắm, họ hay ràng buộc mình một nỗi u hoài trong quá khứ mà bỏ quên hiện tại. Người ta hay nuối tiếc về những điều ở quá khứ, khi hiện tại qua đi con người ta thở dài vì nó.Tuổi trẻ là vậy. Khi chúng tôi vào đại học hay bước xa tuổi học trò, chúng tôi lại giật mình vì quãng thời gian đẹp đẽ ấy trôi qua nhanh.Chúng tôi nhớ, chúng tôi hoài niệm… Vậy mà giờ đây chúng tôi thèm tất cả những điều đó,thèm giống như một đứa trẻ đói lòng muốn gặp được bầu sữa mẹ. Mùa hè năm ấy tôi khao khát lên đại học, mùa hè năm nay tôi chỉ muốn được quay trở về những năm tháng ấy.Vẫn biết ai rồi cũng phải lớn lên, năm tháng nào rồi cũng sẽ trở thành kí ức. Nhưng những kí ức đấy mãi là một phần của một đời người. Giá như có lúc nào đó gục xuống ngủ quên khi ngửng lên đã thấy mình ngồi trong lớp, xung quanh là lũ bạn ngày ngày ngồi than thở chuyện thi cử học hành...
Đang miên man tôi theo dòng kí ức tôi giật mình trở về hiện tại, chợt nhận ra ngày này năm ấy hay bây giờ thì những căn phòng ấy vẫn đầy ắp tiếng cười, tiếng đùa vui, tiếng thầy cô giáo khi giảng bài hay là ánh mắt liếc nhìn nhau của đứa bạn cùng bàn... Những con người ấy cũng giống như chúng tôi ngày xưa đang ôm ấp những ước mơ hoài bão để bước đến một chân trời mới.
30 năm là một quãng đường dài, quãng đường khi ngoái đầu nhìn lại có lẽ ai cũng thấy mình không còn ngây ngô. Ngắm nhìn mái trường 30 năm tuổi, của những thế hệ ban đầu, của những thế hệ nối tiếp sẽ thấy con tim của những người học trò cũ vẫn đang đập nhịp đều như ngày nào vẫn thấy tình yêu của lớp lớp học trò cứ rộng dần theo năm tháng bên thầy cô,mái trường:
Giá có một lần thức giấc
Vẫn ngồi trong lớp học thân thương
Để ngắm thầy cô trên bục giảng
Ngắm bạn bè đầy đủ thân quen.
Mừng trường ở tuổi 30, con muốn gửi lời cảm ơn sâu sắc đến thầy cô - những người lái đó thầm lặng dẫn dắt chúng con đến bến bờ tri thức,cảm ơn mái trường nơi gắn với những kỉ niệm để thương để nhớ suốt cả cuộc đời, cảm ơn những thế hệ đi trước đã xây dựng một nền tảng vững chắc, một về dày truyền thống để chúng em những thế hệ sau tiếp bước. Mong rằng các em ở những thế hệ tiếp theo hãy nuôi dưỡng cho mình những ước mơ từ thuở ban đầu. Ước mơ ấy sẽ được nuôi dưỡng và trở thành hiện thực, bởi lẽ ở nơi đây có những người thầy, người cô mang trong mình biết bao nhiêu nhiệt huyết. Chính vì vậy mà tất cả chúng ta hãy luôn phấn đấu, chinh phục những đỉnh cao, những chân trời mới để góp phần vào bề dày truyền thống vẻ vang của nhà trường.
Gửi lại hình ảnh người lái đò thân thương
Gửi lại mái tóc pha sương theo năm tháng
Chúng con trường thành và xin gửi lại đây
Kí ức một thời chắp cánh ước mơ con.
Tác giả bài viết: Nguyễn Thị Thùy Dung - A 13, K27
năm xưa, có lẽ, quen thuộc, học trò, trắng tinh, bảng đen, tất cả, quá đỗi, như thế, học sinh, trưởng thành, gay gắt, thời gian, cánh cửa, quá khứ, hiện tại, người ta, ràng buộc, thở dài, đại học, giật mình
Ý kiến bạn đọc