Cơn mưa vô tình cuốn theo mùa hạ, mùa thu đến. Trong cuộc đời của mỗi con người, có ai mà chưa từng trải qua mùa thu, có ai chưa từng ngây ngất trước vẻ đẹp của đất trời khi sang thu. Tôi yêu mùa thu bởi vẻ đẹp quyến rũ, yên bình, ấm áp của nó: ánh nắng nhẹ nhàng, làn gió dịu mát hơi se se lạnh, bầu trời như rộng hơn, cao hơn, những chú chim ríu rít hót, …Tôi yêu cả cái không khí vui tươi, rộn rã trên gương mặt của những lũ trẻ mỗi buổi tựu trường. Tôi yêu với tất cả niềm háo hức và mong đợi …
Năm nay, mùa thu đối với tôi thật đặc biệt - tôi lên lớp 10 - năm học đầu tiên ở Trường THPT Nghèn. Buổi học đầu tiên có lẽ là buổi học mà tôi không bao giờ quên. Tôi đạp xe trên con đường làng để đến trường. Chiều, gió thổi nhè nhẹ. Mùi thơm của những bông lúa non đang căng sữa thật khiến người ta sảng khoái. Hai bên đường, cánh đồng lúa trải dài xanh mướt, những dãy núi trùng điệp, … Trước mắt tôi, thiên nhiên thật đẹp và rộng lớn. Nó nhắc tôi nhớ lại buổi học đầu tiên cách đây 9 năm. Tôi tìm lại được ở đó hình ảnh một bé gái lon ton chạy theo mẹ. Đứa trẻ rụt rè, lúc nào cũng bíu lấy tay mẹ không chịu rời. Vậy mà, hôm nay, tôi đã có thể tự bước đi trên con đường quen thuộc ấy.
Tôi thực sự đã trưởng thành hơn rất nhiều. Nhưng đứng trước cổng trường mới, tôi không khỏi bối rối và xúc động. Giờ đây, tôi đã khoác trên mình chiếc áo đồng phục trường màu trắng tinh, trong lòng bâng khuâng nhiều cảm xúc khó tả. Mặc dù chẳng còn xa lạ gì với tôi nhưng nhìn từ xa, ngôi trường trông thật đẹp. Những ánh nắng chiếu xuống hắt vào tường, vào khung cửa sổ, vào mái nhà càng làm cho nó trở nên lộng lẫy. Cả sân trường rợp bóng cây, một màu xanh bao phủ. Rất nhiều bạn học sinh đã tới, chẳng thể lẫn vào đâu được những khuôn mặt ngơ ngác của học sinh lớp 10, họ cũng như tôi - những đứa học sinh mới bước vào trường - rụt rè, lạ lẫm như những chú chim non nớt vừa rời tổ. Trong lòng vừa vui mà vừa sợ, bao nhiêu câu hỏi lướt qua trên đầu, bao nhiêu khuôn mặt lạ lẫm nhưng tôi biết rồi mọi thứ sẽ ổn thôi.
Ngày đầu tiên ở một ngôi trường mới, mọi thứ chẳng quá bất ngờ hay xa lạ nhưng lại gợi ra cho tôi nhiều háo hức, mong đợi. Bây giờ nhìn lại, phải chăng vì ngày đầu tiên của tôi rực rỡ, vui vẻ đến vậy nên những giấc mơ, những hi vọng mà hồi ấy tôi giữ vẫn còn đến bây giờ. Để tôi vẫn mơ, vẫn hi vọng và cố gắng…
Tác giả bài viết: Lương Thị Hằng - 10A6, K31
động đất, non nước, thi hào, tác phẩm, có lẽ, một vài, thế giới, thân phận, tài sắc, vẹn toàn, xã hội, đau khổ, thua kém, để ý, quan tâm, thậm chí, ngay cả, lãng quên, nhan sắc, trang trọng, khuôn trăng
Ý kiến bạn đọc