Nguyễn Du - Truyện Kiều là nguồn cảm hứng bất tận cho thi ca
Ngẫm cùng Nguyễn Du (Lê Thị Quỳnh Hương)
“Trăm năm trong cõi người ta” Nỗi buồn nhân thế biết là tại đâu? “Trải qua một cuộc bể dâu” Nguyễn Du thấu hiểu nỗi đau con người. “Thông minh vốn sẵn tính trời, Pha nghề thi họa, đủ mùi ca ngâm.” Mười lăm năm kiếp phong trần Gian truân nếm trải muôn phần đắng cay. Cung đàn lỡ đứt ngang dây Nỗi lòng tơ rối từ đây hỡi người! “Người mà đến thế thì thôi, Đời phồn hoa cũng là đời bỏ đi!” Sắc, tài mang lấy làm chi Hồng nhan bạc mệnh,xuân thì kém duyên. Lạ lùng là thói đánh ghen Cho chồng trăng gió một phen nhớ đời “Bề ngoài thơn thớt nói cười, Mà trong nham hiểm giết người không dao.” Cũng vì ấm ức,nhói đau Chồng chứ phải người dưng đâu mà nhường! Lại thêm chuyện của anh hùng Người quân tử thật xứng tầm mĩ nhân “Giang hồ quen thói vẫy vùng, Gươm đàn nửa gánh,non sông một chèo.” Tung hoành bể rộng,trời cao Hùm thiêng lỡ vận,ai nào hiểu không ? Trong đêm vừa tỉnh giấc nồng Nhận lời chị cậy mà lòng ngổn ngang “Hoa cười, ngọc thốt đoan trang, Mây thua nước tóc,tuyết nhường màu da.” Gặp cơn sóng gió cửa nhà Dở dang tình chị buộc qua duyên mình. “Hài văn lần bước dặm xanh, Một vùng như thể cây quỳnh, cành giao.” Thư sinh nghĩa nặng,tình sâu Mất người tri kỉ,nỗi sầu ai hay? Truyện Kiều bạn đọc bao ngày Kể tên nhân vật trong này bạn ơi!
Ý kiến bạn đọc