MÁI TRƯỜNG CỦA TÔI.
Người ta bảo, tuổi học trò là cái tuổi đẹp nhất trong cuộc đời mỗi con người. Ở tuổi này, chúng ta được học tập, được vui chơi, được sống trong tình yêu thương của cha mẹ, thầy cô, bè bạn. Và chắc hẳn trong mỗi chúng ta ai cũng có những kỉ niệm khó quên về tuổi học trò. Với tôi, kỉ niệm ấy gắn liền với ngôi trường mà tôi đang theo học- Trường THPT Nghèn.
Ba năm cấp 3 thật sự rất ngắn. Mới ngày nào tôi còn bỡ ngỡ bước vào mái trường THPT, vậy mà giờ đây tôi đã đi được nửa chặng đường. 12 tháng- Khoảng thời gian ấy tuy không dài so với một đời người nhưng cũng đủ để in dấu vào lòng người những bài học của cuộc sống. Một chút lắng lòng để tôi được bày tỏ cảm xúc về mái trường - nơi đã tạo dựng cho mình những bước đi đầu tiên trong đời. Nơi tôi có được những kỷ niệm đẹp về thầy cô và bạn bè. Nơi neo đậu trong tôi những kí ức trong trẻo nhất của thời tuổi ngọc.
Trong tâm trí của tôi, ngôi trường đẹp nhất là khi bóng chiều thong thả gọi hoàng hôn. Khi ấy cả không gian chìm trong yên tĩnh, ngôi trường bỗng trở nên vắng lặng và huyền ảo đến lạ. Dường như nó trở thành một tòa lâu đài trong truyện cổ, bí ẩn và đầy quyến rũ ....
Ngôi trường cũng thật đẹp trong ánh nắng ban mai. Đó là khi bắt đầu cho những giờ học mới. Là lúc ta lạc vào thế giới của những giờ văn. Là lúc ta chinh phục từng công thức toán hay định luật khô cằn của môn lý và cả những kí hiệu dài ngoằng của môn hóa học. Cũng là lúc vang lên chiến công hào sảng một thời ‘hoa máu’ của dân tộc anh hùng, là những phút giây ‘du lịch’ vòng quanh thế giới của môn địa. Hay là những lần lao động, những buổi biểu diễn văn nghệ, những buổi ngoại khóa tràn ngập tiếng cười...Tất cả đều là những khoảnh khắc thân thương, rất thực rất gần. Những kí ức ấy làm sao có thể vội vàng quên lãng đi?
Con người sẽ lớn lên. Và rồi có lúc sẽ phải chia tay mái trường này. Trên hành trình tự hoàn thiện bản thân ấy, đôi lần ta vẫn hoài niệm về quá khứ, về mái trường. Thời gian trôi đi phủ một lớp bụi mờ lên kí ức cứ ngỡ mãi mãi không thể phai nhòa. Dòng đời tấp nập, mưu sinh ngược xuôi có ai dám cá không đôi ba lần "dọn dẹp" rồi để quên kỉ niệm nơi ngăn kéo quá khứ? Chẳng thế trách cũng không thở than, vì đó là quy luật của cuộc đời rồi. Nhớ nhớ, quên quên – con người vẫn luôn tự dày xéo mình trong muôn vàn câu hỏi tại sao, luyến tiếc cũng theo thời gian mà ngấm ngầm tan biến. Nhưng trong dòng quên – nhớ ấy, ai có thể quên được quãng đời cắp sách thưở trăng tròn?
Thanh xuân, mấy ai không mơ hồ, không đôi lần lạc đường để đến khi nhìn lại thì năm tháng ấy cũng trôi tuột mất rồi. Chẳng ai trên đời này có thể nắm giữ vẹn nguyên tất cả khoảnh khắc, cảm xúc trong ngần thuở mới vào đời nơi sân trường chất chứa cả bầu trời kỉ niệm. Ngay cả ta, kẻ lắm suy tư, hoài niệm, có thể một lúc nào đó cũng đánh rơi vài kỉ niệm thưở ấu thơ. Nhưng chắc chắn rằng những kỷ niệm về mái trường sẽ mãi vẹn nguyên trong tiềm thức của tôi. Tôi tự hào vì đã được học tập dưới mái và trưởng thành dưới mái trường THPT Nghèn thân yêu này.
Tác giả bài viết: LÊ PHƯƠNG THẢO 11A14
Chú ý: Việc đăng lại bài viết trên ở website hoặc các phương tiện truyền thông khác mà không ghi rõ nguồn http://thptnghen.edu.vn là vi phạm bản quyền
học trò, cuộc đời, người ở, học tập, tình yêu, cha mẹ, gắn liền, bỡ ngỡ, vậy mà, giờ đây, thời gian, bài học, bày tỏ, cảm xúc, tâm trí, hoàng hôn, không gian, trở nên, huyền ảo, trở thành, lâu đài
Ý kiến bạn đọc