Người mẹ nào sinh con, nuôi con chả chịu bao vất vả. Người mẹ xứ quê càng thêm bội phần vất vả. Bản chất của thơ vốn là một tiếng ca buồn. Thơ là một cái buồn đẹp. Buồn của một loài trăng, đêm càng đen, càng sâu càng dứt lòng mình mà sáng. Mẹ là nỗi buồn nhân bản, buồn nhân thế. Thế thái, nhân tình có buồn cỡ mấy mẹ cũng cưu mang, ru nín được hết. Bởi vậy mang nỗi buồn mẹ vào thơ là mang điều kỳ vĩ vào cho cái đẹp. Chưa tin thì cứ hỏi mẹ Việt ngàn thuở qua thì rõ.
Người mẹ nào sinh con, nuôi con chả chịu bao vất vả. Người mẹ xứ quê càng thêm bội phần vất vả. Bản chất của thơ vốn là một tiếng ca buồn. Thơ là một cái buồn đẹp. Buồn của một loài trăng, đêm càng đen, càng sâu càng dứt lòng mình mà sáng. Mẹ là nỗi buồn nhân bản, buồn nhân thế. Thế thái, nhân tình có buồn cỡ mấy mẹ cũng cưu mang, ru nín được hết. Bởi vậy mang nỗi buồn mẹ vào thơ là mang điều kỳ vĩ vào cho cái đẹp. Chưa tin thì cứ hỏi mẹ Việt ngàn thuở qua thì rõ.
MẸ ƠI
Thơ: Hoài Thương
Mẹ ơi tuổi đã xế chiều
Mà sao đời mẹ quá nhiều khổ đau
Thời gian nhuộm bạc mái đầu
Vẫn chưa qua hết bể dâu kiếp người
Con mong thấy được nụ cười
Trên môi của mẹ rạng ngời niềm vui
Một đời cay đắng ngậm ngùi
Cho con hạnh phúc ngọt bùi yêu thương !
Mẹ là vầng sáng thái dương
Niềm tin dẫn lối soi đường con đi
Trọn đời con mãi khắc ghi
Chỉ cần có mẹ chuyện gì cũng qua !
Bên con mãi nhé đừng xa
Như dòng sữa ngọt mẹ là quê hương
Nhân sinh một cõi vô thường
Mẹ là tất cả yêu thương vô bờ !
Chú ý: Việc đăng lại bài viết trên ở website hoặc các phương tiện truyền thông khác mà không ghi rõ nguồn http://thptnghen.edu.vn là vi phạm bản quyền
Ý kiến bạn đọc